Có thể nói đây là một chủ đề vô cùng thú vị và hấp dẫn. Một số triết gia đã đưa nội dung này vào nghiên cứu với thái độ nghiêm túc tất yếu.
Điều này liên quan đến sự đơn độc và tự ghê tởm bản thân. Ngay từ khi chào đời, nếu may mắn, chúng ta sẽ được ban cho một hình hài toàn vẹn và đáng yêu từ đầu đến chân. Da thịt chúng ta trần trụi trong vòng tay của bố mẹ, họ có thể lắng nghe từng nhịp đập trong lồng ngực nhỏ bé này, chúng ta có thể hình dung ra ánh mắt trìu mến của bố mẹ khi ngắm chúng ta phì phèo bọt mép hay mút ngón tay một cách ngon lành.
Cho đến một thời điểm, mọi việc bắt đầu chuyển hướng. Núm vú giả bị lấy đi. Chúng ta bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi để lộ cơ thể trần trụi. Càng lớn ta càng nhạy cảm với những hành vi động chạm. Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc phải luôn giữ khoảng cách tối thiểu 60cm với người khác, thậm chí là 90cm nhằm tránh xâm phạm vào khoảng không gian riêng tư của đối phương. Chúng ta luôn ở tư thế phòng thủ. Chúng ta rời khỏi thời thơ ấu để tiến đến cột mốc trưởng thành, không còn những mơ mộng hão huyền. Chúng ta trở nên vô cảm với hầu hết những người bước ngang qua mình.
Thế nhưng, từ sâu trong thâm tâm, chúng ta vẫn cất giữ một nhu cầu nguyên sơ từ thuở lọt lòng, đó là nhu cầu được sống đúng với bản chất của chính mình trong mọi hoàn cảnh và được người khác chấp nhận nhu cầu đó; là nhu cầu được yêu thương vô điều kiện.
Đây cũng chính là ý nghĩa của quan hệ tình dục bằng miệng. Chúng ta cảm thấy khá kinh tởm khi tưởng tượng đến chuyện phải làm việc này với một người xa lạ. Thật vậy, không có hành động dâm dục nào là không ghê tởm khi ta thực hiện nó với sai người. Thế nhưng, khi gặp đúng người, vào khoảnh khắc đặc biệt ấy, thay vì kinh tởm, trong chúng ta chỉ tràn đầy cảm giác đồng thuận, hoan nghênh và chấp nhận. Hành động được coi là đặc quyền hiển nhiên của hai người yêu nhau thì đối với người khác, lại là một sự bệnh hoạn.
Hành động này khá “khiếm nhã”, nhưng lại “khiếm nhã” một cách tuyệt vời. Tiêu chuẩn xã hội liên tục đòi hỏi chúng ta phải trở nên tao nhã và lịch thiệp. Chúng ta khó có thể giành được sự tôn trọng hay tình cảm của bất kỳ ai mà không phải khó khăn kìm nén những thói xấu của mình: tính bộc trực, tính gây hấn, sự vô tâm, yếu đuối và ham muốn của chúng ta. Quá khó để có thể sống đúng với bản chất thật của mình mà không bị xã hội phán xét. Do đó, cơn khoái cảm (chính xác hơn là một sự giải tỏa cảm xúc) xuất hiện qua quan hệ tình dục bằng miệng cho phép phơi bày bản chất thầm kín bên trong chúng ta, với tất cả các mặt “xấu” và bẩn thỉu của nó, được chứng kiến và âu yếm nhiệt tình bởi một người mà chúng ta cảm mến.
Lòng chung thủy giữa một cặp đôi ngày càng bền chặt sau mỗi lần khám phá nhau. Hành vi càng vượt qua giới hạn chấp nhận trong xã hội bao nhiêu, chúng ta càng có cảm giác tin tưởng đối phương bấy nhiêu.
Trong một khoảnh khắc, tình dục xóa đi ranh giới giữa hai định nghĩa đối lập nhau, đó là bẩn và sạch. Nó thực sự thanh lọc chúng ta – bằng cách dấn thân vào các khía cạnh nhơ nhuốc nhất của chính mình trong những cuộc chơi tình ái, giúp chúng ta trở về thời kỳ nguyên sơ. Chúng ta có thể ấn miệng – bộ phận công khai và đoan trang nhất trên khuôn mặt của chúng ta, khởi nguồn của ngôn ngữ và nghệ thuật – một cách không do dự vào vị trí mất vệ sinh nhất của người kia, đó là biểu hiện của sự đồng thuận hoàn toàn về mặt tâm lý, như cách một linh mục đón nhận một con chiên biết ăn năn sám hối, đưa họ trở lại với khuôn khổ của Giáo hội Công giáo với một nụ hôn nhẹ trên trán.
Khoái lạc của quan hệ tình dục bằng miệng vì thế rất sâu sắc và đầy ý nghĩa. Đó không chỉ đơn giản là cảm giác thỏa mãn về mặt sinh lý, nó còn là biểu hiện cho sự đồng thuận, chấp nhận, là dấu hiệu cho thấy cánh cửa của căn phòng cô đơn đang dần khép lại.
Dịch: Jade - Nguồn: Acrazymind
Nguồn bài viết: the school of life